Đóa cúc dại sớm nay trước hiên nhà,
có phải là anh lén đặt từ tối qua không thế?
Những mùa ú mê, sao không để gọi nhau tên tình ái
Lại âm thầm giấu đi vụng dại
Để trong mơ hốt hoảng níu tay về
Chắc tìm được đâu.
Em không ngừng vẽ suốt bấy lâu
Phác họa màu cúc trắng trong tim anh đấy
Vẫn không lan qua nổi hàng rào cao chưa tới đầu gối
Hoặc cứ vô tình mà lắc đầu từ chối
Chỉ đứng từ xa mà ngóng lại phía nhau.
Chẳng biết lúc nào sẽ nảy mầm những cơn đau
Khi cúc dại thiếu nắng không cách nào khỏa lấp
Thì tình yêu cứ để riêng mình em ủ ấp
Vì đường đời tấp nập
Nên chúng mình mặc sức lướt qua nhau.
Nhược Lạc