Khi con trăng không thể tròn hơn nữa,
Em sẽ chờ anh nơi mỏm đá trắng mềm
Nơi gió trở nên ấm áp
Nơi nắng trở nên khô khan
Nơi da thịt trở nên vô giác
Nơi em co mình lại, để chờ.
Anh luôn ở bên em,
Như không thể gần hơn nữa.
Nhưng lại quá đủ xa để nhớ.
Chỉ không đủ thương mà mở lời với nhau.
Em trách mình đã lạnh lùng quá lâu
Đã hờ hững
Như thể chẳng có gì chạm vào cuộc đời em được
Không phải nắng
Chẳng phải mưa
Chưa phải cầu vồng, hay đơn thuần là cơn gió.
Chỉ một con sâu xanh núp mình sau kẽ lá.
Đáp trả ánh mắt nhìn là một cái quay đi.
Đến tận bây giờ,
Em vẫn chỉ là con sâu xanh quay đi.
Nhưng em chọn một nơi để mình dừng lại.
Một nơi để anh chạy tới,
Nơi để anh kiếm tìm
Nơi để anh ôm lấy
Chân lý của tình yêu nằm ở đâu?
Nơi con trăng không thể tròn hơn nữa
Nơi mỏm đá trắng mềm
Khô rát thịt da
Nơi có một loài hoa
Tự rã thân mình
Và một loài hoa khác
Tan chảy trong miệng lưỡi
Nơi có những con người
Cất lên tiếng hát lặng câm.
Em chờ anh, nơi ấy.
Trên một chuyến xe không đầu không cuối
Chắc gì ta đã chạm vào nhau..
September, 2009