Có khi nào,
trong một đêm tĩnh vắng nào,
tôi thả mình băng qua những ước vọng lớn lao
được khoác balo lên
bước đi mạnh mẽ và dứt khoát
bằng tất cả cuồng loạn đang chảy trong huyết mạch
đi tới những nơi mà tâm trí chưa hề định liệu
chỉ để hít cho căng tràn lồng ngực
cho tàn tạ những tháng ngày xưa cũ
cho mờ ảo những chặng đường mai sau
chỉ có tôi
cùng chiếc balo bụi bặm
với một nàng Francessca kiều diễm
những kẻ đồng hành điên rồ như Sói và Damien
trên những dãy núi triền miên
bước đi không nối tiếc
sương mù quanh đây
êm mềm lắm
gió luồn nơi đây
trong lành lắm
hoa ngàn chốn này
rạng ngời lắm
cả những cánh chim đảo lượn
thỏa khát tung bay
tôi chỉ như một kẻ say
hay một tên tội đồ
đang tìm cách xóa bỏ những định phận về cuộc đời mình
những ràng buộc, và những níu giữ
sẽ là chẳng là gì,
với một tâm trí đang bay
cơn ảo mộng đêm nay,
vẫn sót lại
một nhánh bồ công anh trên tóc.
March, 2010