Thảng, trước cửa hàng nằm cuối góc đường, với mái che hình cánh cung xanh thẫm, em đã thấy anh.
Hiền như bầu trời tháng năm đã khuất. Nhìn em bằng đôi mắt màu xám tro, nắm tay em bằng lòng bàn tay đã lạnh ngắt, nụ cười dường như chẳng cách nào cất lên.
Anh ngồi đó, gảy những hợp âm trầm buồn. Mùi cafe trong cốc Golconde toả lên ngào ngạt. Không kem, không đường. Đó là thứ cafe nguyên chất, hệt như người đàn ông của em.
Căn bếp nhỏ vang lên những tiếng lạch cạch của thớt dao. Nồi canh sôi trên bếp, thơm mùi sườn non và rau củ tươi tắn. Tiếng xoong chảo, đũa thìa chạm vào nhau, hoà với giọng hát em se sẽ, cứ bay mải miết tìm cách chạm vào âm vực thăm thẳm của anh.
Giá như những giọt mưa không lặn đi quá nhanh. Em sẽ có cớ để nép mình bên anh lâu thêm chút nữa. Muốn dụi cái mũi cóng lạnh vào cổ anh ấm nóng. Trong một thoáng thầm thì, anh bảo: đã tìm thấy em.
Rất nhiều những sớm tinh mơ sau,
em học cách tỉnh dậy một mình giữa đám gối chăn nhàu nhĩ
học cách ăn sáng một mình giữa đống đồ ăn thừa mứa
học cách đợi chờ một giọng nói trầm mượt bên tai
‘anh đã đến bên em’
.:chiếc cốc Golconde vẫn sóng sánh cafe:.
* Golconde là một trong những bức họa nổi tiếng nhất của Réne Magritte với hình ảnh những người mặc đồ đen giống nhau rơi xuống thành phố như một cơn mưa.
Một bài viết cách đây hơn 3 năm. Tại sao vào những ngày cuối thu đầu hạ, đọc lại thấy buồn nhiều như vậy.
Cuối thu đầu hạ?
Chắc mình định viết là “Cuối thu đầu đông”, nhưng giờ nghĩ lại, “Cuối thu đầu hạ” cũng đúng, vì nó là quãng thời gian không có thực. 🙂