
Nếu ngày nào cũng làm một chuyện
liệu mình có chán không
Cô bạn em hỏi thế
ngày nào cũng dậy sớm tưới cây
đun nước pha trà
đi những vòng quanh mảnh sân con
nói những điều vụn vặt
với con mèo tam thể
Cô bạn em hỏi thế
bất giác làm em nhớ
về những con cá vàng
bơi lội lang thang
gặp con cá già cỗi
“chào các cháu,
hôm nay nước thế nào?”
Lũ cá trẻ cười cợt bỏ đi
chúng hỏi nhau
“nước là cái quái gì nhỉ?”
Em tự mình thầm thì
trong lúc ngắm nhìn anh say ngủ
người con trai hai bốn giờ
không đủ
lúc nào cũng bận bịu việc này việc kia
Nhưng không bao giờ
quên nắm tay em
trên những bậc cầu thang đầy rác
dưới những tán bàng ngơ ngác
của chung cư đâm lối qua chợ con
bàn tay thường lem lấm vệt sơn
và chai cứng dưới những ngón dài mảnh
bàn tay lúc thường khi kề cạnh
sẽ đàn một bản nhạc hơi buồn
chào anh
anh đã thức dậy đó ư
anh sẽ vẫn nắm tay em chứ
Một bàn tay nếu ngày nào cũng nắm lấy
liệu mình có chán không
không đâu, phải nắm lấy nhé!
Reblogged this on Vũ Hương Giang.