vẫn còn sống ở hôm qua
dù tờ lịch đã ngả về hôm nay
dầu biết cõi lòng đã thay
nhớ thương là chuyện của ngày xa xưa
ngoài hiên tấu một khúc mưa
giọt rơi dài ngắn cũng từa tựa nhau
thế mà có những niềm đau
trải qua năm tháng nguyên màu không phai
thế mà phố có một ai
cứ trông theo mãi bóng dài quay lưng
thân gần bỗng hoá người dưng
đem tim gửi lại muôn chừng khơi xa
nên còn sống ở hôm qua
dù trông mưa rớt biết là hôm nay.
Nhược Lạc
“thân gần bỗng hoá người dưng
đem tim gửi lại muôn chừng khơi xa”
😥
Buồn dữ thần ha chị. 🙂 Biết là cuộc sống trôi, lòng người đổi, nhưng mà khi nó xảy ra thì vẫn buồn y vậy đó.
Mà buồn nhất vẫn là nó xảy ra bao lâu rồi, người đã quên lâu rồi, còn mình vẫn không nguôi được. 😦