niết bàn rơi nghiêng

tumblr_nmo9l4L2NJ1u84dnlo1_500

1.

Có một sáng tôi thức dậy rất sớm. Nhưng thay vì tưới cây như mọi khi, tôi lại ngồi im ngắm nhìn chậu cây lá lốt của mình. Đêm qua một trận mưa đã đổ xuống thành phố, nên sớm nay cả vùng cây toát lên cái vẻ tươi mát dễ chịu. Phiến lá xanh to bản hẵng còn đọng những giọt nước lớn trong veo. Tôi cứ nhìn mãi phiến cầu long lanh ấy, cho đến khi cú nhảy đột ngột của con mèo làm giọt nước bay lên.

Buổi ấy tôi nghĩ rằng mình may mắn quá. Vì nếu tôi chỉ thức muộn một chút, khi mặt trời đã lên cao vợi, hẳn tôi không có diễm phúc hưởng thụ cái sự trong trẻo kia. Nghĩ thế cũng đúng. Mà hình như cũng không đúng lắm. Bởi nếu không thể ngắm nhìn vườn cây xanh ngát, hẳn tôi vẫn có thể vui với việc xỏ giày đi chạy bộ, mua một vài mớ rau xanh, hoặc vẫy tay chào với con chim sáo sậu.

Có hàng tỷ những niềm vui bé con vẫn hiển hiện chung quanh mình trong từng khoảnh khắc. Nhưng không phải bao giờ tôi cũng cảm nhận được. Ấy là vì tôi hẵng còn bận với bài học chiều nay, công việc sáng mai, cuộc hẹn buổi tối. Bao giờ cũng thế. Khi tôi ăn cơm thì lại nghĩ tới lúc rửa bát, khi lau nhà lại nghĩ đến tưới cây, khi giặt quần áo lại ngóng giờ đến hẹn café.

Cứ thế, những nỗi vui tích tắc cứ theo nhịp đồng hồ mà cất mình bay đi.

2.

Ngày hôm qua tôi u buồn quá. Chỉ vì tôi tò mò nhòm lén những kỷ niệm xưa cũ của người tôi yêu. Vậy nên tôi u sầu vì người ta từng hạnh phúc đến thế. Ôi tôi vô lý quá. Nhưng nỗi vô lý cứ chèn ngợp lên lấn át cả tư duy. Rồi cứ thế tôi nghĩ thêm đến giây phút chia ly. Có thể nay mai chúng tôi không còn bên nhau nữa. Bấy giờ hẳn là bảy kỳ quan trong tôi cũng hoàn toàn sụp đổ không một tàn tích. Biết làm sao.

Nhưng khi nỗi u ám ấy dần tan đi, tôi mới định thần mà suy ngẫm cho thấu đáo. Tự những thủa trước, nào tôi đã biết yêu đương. Thế thì làm sao tôi lại u buồn vì người cho được? Những năm tháng ấy đã trôi qua chừng muôn ngàn kiếp, thế mà đến nay tôi vẫn can cường vác chúng trên vai.

Và lại nữa kìa, những mùa sau, tôi đâu đã sống lâu đến chừng ấy. Giả dụ ngày mai đây chúng tôi cách chia thật. Hãy để đến phút ấy rồi buồn, cũng có muộn đâu.

3.

Hồi xưa N. từng bảo, niết bàn là gì? Là một giọt mưa vương trên môi em.

Nếu không phải giọt mưa này cũng sẽ là giọt mưa khác, không phải môi em này cũng sẽ là tay em khác. Nhưng nếu giây phút ấy tôi không ngước nhìn đóa môi em, không thấy mưa nay lại chỉ nhìn mưa mùa khác, không thấy hình bóng thân gần trước mặt lại chỉ đau nỗi chia cách nay mai. Thế thì làm sao tôi chạm đến sát na sung sướng ấy. Làm sao tôi thấy được niết bàn.

Thế rồi biết đâu, lại một niết bàn rơi nghiêng.

Nhược Lạc

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s