
Thành phố trút những trận mưa cuối cùng
anh chạy qua nhà em
gió lốc cuốn mù mịt
chuông cửa reo hồi thứ ba mới mở
anh nhìn em chẳng nói gì
tháng mười nhuốm sẵn mùi vị chia li
bó thạch thảo trên bàn đà héo rũ
chuyện của chúng mình đà rất cũ
còn gì để nói với nhau
thôi đừng nói những lời yêu rất sâu
xin ngưng cả khúc tư tình mê đắm
mưa rào qua đi, bầu trời lại nắng
người ta bên nhau đâu phải bởi câu thề
em ngưng sợ viễn cảnh ngày chia ly
dừng đắn đo những mảnh hồi ức cũ
đứng bên nhau bầu trời xanh vừa đủ
anh có thấy bầy chim chuyền râm ran
trước mắt ta là đường rộng thênh thang
bàn chân em không thể đo cây số
bàn tay em không thể đong sướng-khổ
nhưng ánh mắt biết nhìn mưa
và bờ môi biết hát
những khúc ca hy vọng nối dài
thành phố này có gì đâu
tương lai của chúng mình nằm ở nơi khác
trên chặng đường xa bát ngát
anh đi vẫn đủ nắng và mưa
em không nói rằng em sẽ chờ
em chỉ vẫn ở yên ngôi nhà cũ
ngôi nhà có cửa gỗ
và tấm rèm lơ lửng ánh màu mây
trong tim mình đã chứa rất đủ đầy
đâu cần phải nói thêm nữa.
Nhược Lạc
Reblogged this on Rhum of March.