anh chẳng còn câu chuyện nào để kể
dù mắt em hẵng còn trong đến thế
bỗng hôm nay gió đổi chiều như thể
từ sớm mai ta chẳng gặp được nhau
anh chẳng biết nói gì về nỗi đau
em vẫn ở trong anh tự thủa đầu
đâu có ai giết được người trong mộng
dù bàn tay hoang trống những khoảng gầy
anh chẳng biết nhớ gì về cơn say
tro tàn nào còn mơ thành lửa cháy
thuyền đã sang ngang, thì sông biết vậy
cửa lồng nào bay được với chim quyên
anh chẳng biết làm sao với muộn phiền
vậy nên thôi, anh xin dừng câu chuyện
có thể em vẫn còn mong nghe tiếp
hay sớm mai chúng mình lại gặp nhau?
Nhược Lạc
Anh chẳng dám nói gì về ngày mai
Khoảng khắc này thôi sẽ là mãi mãi
Ngày sau chúng ta luôn muốn sống lại
Khoảng khắc bàn tay có hơi ấm bàn tay.
Reblogged this on Rhum of March and commented:
Are you thinking the same, H?…