
dẫu thiên đường ngàn năm vẫn vậy
con rồng say ngủ mãi cũng trở mình
dấu chân người giữa lặng thinh
đau thương chung mạch nặng tình núi non
tim người đương lúc hồng son
mắt hoen lệ giấu mỏi mòn đá thơ
thương mầm shan tuyết đợi chờ
màn mưa thiên phúc để mơ giấc lành
núi thiêng thủa ấy rất xanh
ai phơi tuyết trắng để hanh nỗi buồn
khấn lời ước nguyện mưa tuôn
phận duyên so tính còn muôn dặm dài
mặt trời xuống thở ngang vai
cánh chim đổ bóng ngày phai mất rồi
ừ ta về với nhà thôi
khói thơm đã nhắc một nồi cơm êm.
Reblogged this on Rhum of March.