
mẹ đưa em lên núi
rong ruổi với mây trời
mẹ đưa em qua rẫy
xem hạt mầm trổ cây
đôi má nhỏ hây hây
ngủ ngoan trong lòng mẹ
chú chim rừng khe khẽ
hót thêm một khúc ru
kia ngọn gió vi vu
hôn tóc em tha thiết
kia là vầng trăng khuyết
đòng đưa giấc mộng em
ngày mai lớn khôn thêm
em sẽ rời lưng mẹ
đoá môi thơm bập bẹ
bàn chân nhỏ lon ton
quả đất kia thật tròn
như vòng ôm tay mẹ
bầu trời xanh rất rộng
như ước nguyện của cha
em cứ sống thật thà
như bờ cây, ngọn cỏ
em hãy yêu tự do
như rừng không rào chắn
bước chân em mau mắn
chạy theo mẹ và cha
giữa non núi rừng già
không gì, ngoài tất cả.
Nhược Lạc | tháng 4, Tà Xùa