thôi không thiết nỗi bàn thiên hạ
cho mặc ai ngồi đó giễu nhau
những điều không thấy không thể nói
mưa đổ chiều thu ngơi rất mau
ta về miết lại đôi thành chén
thức vị trà thơm trong ấm nâu
ai thời đã ủ hương ngợp lá
giữ một thiên đàng bung đóa sau
người qua kẻ lại, đời vẫn chật
lắm nỗi gièm pha, ít thấu lòng
thoát trông lênh láng mà trôi vuột
có mấy thời vương duyên nước trong
ta về kín lại đôi lời nói
bắc một tuần đun riu rắt reo
tiện tay khơi ấm lòng nhau vậy
có biết ngày sau ai nhớ theo
mộng lành hư ảo, muôn đời mộng
thương mấy mà thương, cũng lụi tàn
ta về xếp lá toan trở dậy
gió động đa đoan, lá động vàng
ta về khép lại đôi tà áo
xếp lụa, mở khăn lông ấm êm
mùa đông khép cửa, đầu xuân hé
giữa hạ phơi chăn, thu vén rèm
lắng nghe sương sớm mà khơi dậy
một ấm trà im trong khói mây
gọi nhau dăm tiếng xin thật khẽ
kẻo phố ngoài kia động gió lay.
Nhược Lạc