Ta đang sống hay là ta đang mơ
Khi chuỗi ngày trôi qua bỗng êm hơn bao giờ hết
Khi mở mắt ra là thấy kề bên yêu thương vô bờ bến
Khi từng hơi thở đi qua đều chỉ sống cho hôm nay
Trên môi ta không còn nhuốm vị mặn cay
Lúc chiều tàn không thảy hồn mình về chân trời vô định
Không còn giày xéo tâm can trong màn đêm u mịch
Rồi gió lùa cũng không làm khóe mắt ta run run
Thay vào đó là những tiếng cười đầy vun
Là khoảnh nắng rộ vàng dẫu mùa mưa đang tới
Là khi chới với cũng không sợ sẽ đánh rơi điều gì đó
Vì tin tưởng người lái đò chẳng ngại ngần bão giông
Ta đang sống
Hoặc có thể đang mơ
Vì đời ta trước giờ đã nếm quá nhiều thờ ơ nghiệt ngã
Cả những vấp ngã từng nghĩ rằng không cách nào đứng dậy
Cả những niềm tin và hy vọng từng nghĩ rằng không cách nào hồi sinh
Nhưng trong gió vẫn đong đầy tiếng phong linh
Chỉ cần gió còn bay thì phong linh còn hát
Cũng như yêu thương trên đời sẽ chẳng bao giờ cạn
Chỉ cần giữ cho mình còn lại trái tim yêu
Ta cho mình quyền được lượn bay như một cánh diều
Vào những ngày đẹp trời có gió trong và nắng ấm
Là lúc ta đặt đức tin vào cõi lòng chân thật
Là lúc trái tim mở ra vô bờ để đón nhận những yêu thương
Ta không thể mường tượng những ngày sắp tới sẽ ra sao
Có thể lại là những vết dao làm ta đau thêm lần nữa
Có thể lại là những giọt mưa lăn dài trên mí mắt
Có thể lại là những gương mặt chỉ thấy nhau một lần rồi thôi
Nhưng đóa hồng vẫn sẽ nở trên môi
Vì ta thậm chí không biết mình đang mơ hay đang sống
Vì trăm con sông rồi cũng đổ ra biển rộng
Ta cũng chỉ là một nhánh nhỏ đang tìm về cội nguồn sâu xa
Vậy thì cứ việc thỏa sức mà sống, mà mơ
Còn hơn là thờ ơ với dòng thời gian đang lướt đi mải miết
Rồi sau này đọng lại chỉ toàn là hối tiếc
Nề hà chi đâu
Cái kiếp người chỉ một lần được sống [hay được mơ].
Nhược Lạc