
Nếu có thể tôi rất muốn xây một cái công viên, trong đó trồng thật nhiều cây. Không có gì ngoài cây cả. Không xích đu, bập bênh hay nhú nhún gì cả. Không có cổng và hàng rào và thu phí gì cả. Chỉ có thật nhiều cây: cây nhỏ, cây to, cây hoa, cây cỏ, cây lá bự và cây lá dẹp, vân vân.
Những đứa trẻ sẽ được tự do vào đó. Những người lớn sẽ được tự do vào đó. Bọn chúng có thể tùy ý chọn cái cây mà chúng thích. Ôm cây, hôn cây, leo trèo, tựa đầu, dựa lưng… vào những gốc cây cao lớn và bao dung.
Sẽ có những hốc cây cho bọn trẻ thủ thỉ tâm sự. Sẽ có những nguyện ước được ủ vào lá cây. Sẽ có những tấm bảng treo trên thân cây, giả dụ như “Lại ôm tôi nhé, đừng buồn”. Sẽ có những hoa rơi và quả rụng để tụi nhỏ nhét vào túi áo. Sẽ có đồi cỏ xanh bạt ngàn cho bọn chúng nằm ườn lên trên.
Tôi nghĩ con người đã từng là những sinh vật vô cùng gần gụi với thiên nhiên. Một cái cây bị thương, một chồi xanh đang nhú, con người đều có thể cảm nhận được. Việc con người chuyện trò với cỏ cây hẳn đã từng là điều rất hiển nhiên. Cho tới khi người ta không còn muốn nghe chúng nữa. Cho tới khi người ta chỉ còn biết chặt cây hoặc khai thác từ rừng. Cho tới khi người ta quan tâm tới wifi hơn là oxi.
Thì lũ trẻ bỗng nhiên thèm ipad của mẹ hơn là một nhúm quả cho vào túi áo.
Nhược Lạc