ừ,
anh thấy mệt
và rất nhớ em.
cơn mưa tháng hạ
đã rơi cũ mèm
sao em còn mê mải
đong những chuyện hôm-mai
gió ngày sau vẫn thổi
niềm vui đâu quá dài
đêm buồn đâu trắng mãi
thức làm chi, u hoài
em đã tan làm chưa
ngày đã tàn qua nửa
cơm nấu xong thành bữa
bát đũa sắp thành đôi
còn đợi mỗi em thôi
về bên nhà gọi cửa
bầu trời kia sắp sửa
kéo tiếp một cơn giông
lòng anh còn trống không
biết lấy gì khỏa lấp
căn nhà mình ẩm thấp
cần nắng về hong phơi
cần một tiếng ru hời
quên trần gian nhiễu sự
em nghĩ gì tư lự
đọc sách cho anh đi
giữa màn đêm,
còn giọng em nhu mì
dịu dàng như tấm lụa
dìu anh vào ngày xanh
đưa anh tới mộng lành
quên đi ba vạn
tám ngàn
nỗi đau.
Nhược Lạc
ừ 🙂
Dạo ni không nghe bạn Lạc đọc truyện nữa ha. Đàn ông yêu bằng tai như tui, thấy thiếu thốn ghê luôn á! =))
Reblogged this on Rhum of March.
Good readiing