không còn đôi mắt nhìn lại
không mặt trời để chiếu rọi hôm qua
không đủ một ánh trăng tà
soi viết lại bài thơ hôm trước
không còn châm thêm phích nước
để pha nốt mấy xác trà
không còn nhớ nổi bài ca
đã hát trong chiều xưa ấy
không còn giữ được tấm giấy
luồn tay nhét dưới ngăn bàn
không còn đủ tâm can
để đau lại vết thương đã kéo
mà chỉ còn
một vòng tay khéo
vun vén lại những ân cần
nhóm lên một bếp lửa gần
và nấu nồi cơm vừa chín
chỉ còn lại
mộng mơ thật ít
để hồng thêm con nắng sớm mai
chỉ còn câu hát thiên thai
tặng cho đất vừa gieo hạt
thôi ngủ nhé
vầng mây xám
hạnh phúc đã từng là hoa ngát trong tay
nhưng mùi hương sinh ra để thoát bay
lá này phải rụng thì chồi kia mới hé
đông phải qua thì ngày xuân mới ghé
đêm phải lụi tàn, hiên trước mới bình minh
góc quán hôm nay vẫn kể chuyện tình
nhưng bàn chân khác, phố phường cũng khác
ông chủ quán lặng yên trên gác
tờ báo thời nay không nhắc lại tin qua
trên bàn một ấm trà mới pha
tay gầy mảnh viết lại bài thơ nhất
tình yêu nào chẳng phải là duy nhất
đáy mắt nào chẳng tha thiết như nhau(*)
không còn ai nói chuyện mai sau
cũng không dừng lại buôn chuyện cũ
chỉ còn bảo nhau, giời mây vần vũ
thôi đừng gác chiếu ngoài sân
đừng phơi áo trong ngày nồm ẩm
đừng nhắc người xưa lúc yếu lòng.
Nhược Lạc
(*) ý thơ Xuân Quỳnh