anh thương lắm,
những lần em khóc
nhưng mùa hạ cần mưa,
anh biết vậy thôi
quán cũ ta ngồi
dẫu thích lắm,
vẫn bao ngày thưa khách
không có câu trả lời trong sách
không có nhân vật nào cho ta học trọn đời
em cứ hít-thở thêm một hơi
mọi minh triết nằm trong lòng an trú
phố mùa này,
mưa vậy cũng đủ
ngày mai nắng mới
ta về rũ áo ra phơi
cũng không có gì
đáng sợ lắm đâu,
anh nắm tay em qua cầu
đưa em về Kim Mã
rẽ vào một quán ăn quen
miếng sushi ta vẫn nhớ thèm
thơm ngon nhất
cũng cần thêm mù tạt.
Nhược Lạc