anh dành cho một ngày
năm phút yên để thở
năm phút làm thơ
năm phút ngồi bên thềm cửa
ngắm bầy chim sáo đi rao
năm phút pha cà phê sáng
phết mứt mơ lên mẩu bánh mì
vị ngọt mật từ hạt Panama
vỗ về anh thêm chừng năm phút
năm phút nghe mưa rơi
năm phút một điếu thuốc
năm phút cất giọng gầy guộc
lời ca theo gió cuốn lên trời
năm phút ngồi thảnh thơi
năm phút vụng về đánh máy
muốn đem lòng mình trải ra biết mấy
mà đời bộn bề, câu chữ cũng tự tan
năm phút lan man
năm phút không biết làm gì cả
năm phút chờ một tin nhắn lạ
để nghĩ thêm năm phút nữa trả lời
nhưng mà em ơi,
năm phút cuối
chẳng bao giờ có thực.
Nhược Lạc