ngày tuổi trẻ
ai cũng ôm hoài bão
có kẻ mộng đi xa,
người mơ dựng quán ven đường
cần một nơi trú chân
cho ngày cô quạnh ghé đến
ấm nước sôi liu riu trìu mến
cho cánh trà yên cớ mở lòng
phía sau nhà có khoảnh nắng hong
chiếc giếng cũ cả trăm năm về trước
mỗi buổi sáng ra đầu hiên hứng nước
đợi một nhành hoa mai
mây ngả, nắng phai
khách ngồi lặng lẽ
mấy tiếng chim khe khẽ
núp vào sân sau, trốn những bụi đường
đến một ngày
đóng lại chốn nhớ thương
nhưng phố phường ở đây vẫn thế
em nhận ra,
cũng đâu có gì tệ
khi tán bàng vẫn xanh
bánh mì vỉa hè vẫn ấm
chỉ là mình qua mất
một đoạn ngày trẻ măng
thôi về bắc nước âm thầm
khơi thêm một ấm trà dần nở hoa.
Nhược Lạc