cứ mỗi năm, nhà mình
ngâm một bình mơ ngọt
từ khi con đỏ hỏn
tới ngày tháng bế bồng
thủa lẫy, lật ngóng trông
từng bước đi chập chững
con lớn, và biết mừng
một mùa hè mơ mát
ly nước thơm dào dạt
như một ước nguyện xa
mai sau sải cánh bao la
vẫn là con bé
“pẹ à, ướt mơ”
Nhược Lạc