không ai đi mãi được
trên đường dài dằng dặc lắm mù mây
em phải ngồi xuống đây
thôi, em phải
quay mặt mình vào gốc sồi năm cũ
em cần một giấc ngủ
hoàn toàn im tiếng náo nhiệt con người
em cần được lười
không muốn mở miệng ra nói
dù chỉ một lời, đãi bôi
em ngồi xuống đây rồi
thôi đừng ai đến nữa
những chiếc lá mùa xuân khép cửa
quay về với mùa đông
anh còn ở đó không?
cho em rúc xuống,
quên mất ngày trần thế.
Nhược Lạc