đường về
dẫu xa,
miễn là phía cuối có ‘nhà’
đợi nhau
bữa cơm
dù chỉ có rau
miễn là sắp bát
có màu chung đôi
dù là thành thị, núi đồi
bếp ga, bếp củi
ấm hơi là mừng
dù là giữa vạn người dưng
nhộn nhàu tiếng nói
bỗng ngừng âm thanh
!
chỉ còn nghe cất giọng lành
“anh đây”
“em ngố”
“về nhanh, đường dài.”
Nhược Lạc