cũng đâu có gì vội
vội,
nếu không đi hết thì
thôi,
ta lại dừng bên đường nghỉ
gió ngày sau vẫn ri ri
chặng này đâu phải duy nhất
ta đâu phải thánh nhân gì
chỉ là thuận đường nên bước
tiện lời nên hát đôi câu
nếu đời nghe được làm vui
nếu hỏng xin về làm lại
ta đâu muốn thành ai mãi
nay ăn bún đậu,
mai dừng
ta trồng thêm nhài bông trắng
sớm mai thức nước thưởng trà
nếu hoa rụng từ đêm trước
vậy thôi, xin tiễn lời ca
biết rằng mai có còn ‘ta’
còn ‘nhà’, còn ‘mình’, còn ‘mẹ’?
hôm nao còn nghe tiếng trẻ
xin vui với nắng trong vườn
ta là ta sống bình thường
nhớ thương cũng thường hay khóc
tủi thân khi đời khó nhọc
thêm vui với bát cơm đầy
ta còn đang sải bước đây
ngắn chân xin bước đoạn này,
chậm thôi.
Nhược Lạc