vạn cánh rừng sụp đổ
tôi chỉ còn một nhánh cây con
đôi dòng nước đắng
buổi chiều nay vắng lặng
trời hoang trong vắt chẳng cọng mây
chỗ ngồi còn đây
giấc mộng ngày xưa
ra đời từ đó
ta đi trong ngõ nhỏ
ngước lên nhìn dải mơ cao
gió thổi, lòng xao
cốc cà phê cạn
nếu ngày xưa em không hát
chắc gì góc phố đã lên đèn
tôi bỏ chiều vào lên men
đợi mười năm uống, say mèm, rồi thôi.
Nhược Lạc