[1]
không có gì thay đổi khi mình yêu nhau.
phố vẫn chật, loài người đang tất bật. ven chợ họp sớm, mười ngàn một bát xôi ngô.
hôm nay dự báo trời mưa. rồi ngày kia lại nắng. em nhìn làn da không còn trắng. quả táo trên bàn chưa ăn.
ngày còn nhiều việc khó khăn. em chưa viết xong bài thơ đang viết. nếu chúng mình chưa gặp nhau, hẳn, em vẫn viết. có thể em vẫn viết hay?
nhưng điều may, đôi khi đến từ sự không đổi. dù trời vẫn xanh không đổi, thế mà, ta vẫn nhận ra nhau.
[2]
bầu trời nói với em về một cơn bão đang lên.
tàng cây lớn cũng biết khom mình núp gió. chúng mình lẳng lặng neo về căn gác nhỏ – nơi bụi bay đã xám mặt sàn.
chiếc khăn nhỏ phơi ngoài lan can, giàn hoa giấy rám nắng vàng, chờ tưới. con mèo đen nghĩ ngợi, về điều gì, em có biết đâu.
nồi cơm mới nấu. lọ hoa cắm lại từ đầu. cánh cửa mở. cánh cửa khép hờ. trước cơn bão mọi thứ đều khó đoán.
gió hát một bài nhạc. ta nương theo nhịp từ đầu.
nhưng có gì đâu, có gì đâu. em còn anh đây, ta còn nhau vậy.
thôi thì bật bếp, thôi thì nước reo. tiện tay khơi ấm trà chiều. thức lên một đốm lửa đều, giữa đêm.
[3]
sự dịu êm của một ly nước mát. vẻ ngọt ngào của một cánh hoa khôi.
ong về làm tổ. chim hót trong vườn. quả mơ trổ đúng mùa. cây cơm nguội rụng vàng phố.
cây lúa trồng đúng vụ. góc nhà có gạo đầy chum. dưa muối, cà lèn chặt. đậu tương ủ đã thơm mùi.
mỗi thứ, ở đâu ở đó. lẳng lặng làm việc của mình.
cây hoa không xem chứng khoán. con cá chẳng đòi bay. đừng khờ khạo nữa, người ơi. đừng toan huyễn tưởng. cả những niệm xấu và nguyện tốt, chắc gì đã đúng muôn đời.
nhưng cốc nước anh pha hôm nay, em uống vào thấy mát. cơm ăn vừa bát, ngủ vừa giấc của mình. không nói linh tinh về thế sự. không toan cự nự, những chuyện dư thừa.
nơi đây, còn một cơn mưa. khẽ khàng tưới mát cho vừa gốc hoa.
Nhược Lạc
Reblogged this on Alice's corner.