em đi ba, bốn bước chân
anh đưa tay đỡ đôi phần buồn tênh
mây trời mở khúc thênh thênh
mà lòng núi đá gập ghềnh chẳng thay
mơ kia sợ ủ thành say
giấc kia sợ chết một ngày chẳng xa
rộng dài thì sợ phong ba
nhỏ hẹp thì sợ ngày ta chán chường
đôi khi, được phép chọn đường
cũng không đoán nổi một phương cho mình
vậy thôi, ta cứ đinh ninh
bước sai cũng chịu, chân mình mình đi.
(dầu sao, ta có nhau vì
lạc chân năm ấy mà đi cùng đường)