ngày kiệm chân
phố kiệm lời
đám mây giữa trời
kiệm hơi nhả hạt
chiều quên nhạc
nắng lạc chân
đám lá phân vân
bay vần vèo ba, bốn
ta làm người khốn
đốn tìm giấc mơ
bỏ lại bến chờ
những ngả đường
sương giăng khác
một thẳng đường song song chững chạc
một rẽ xiên lung lạc hàng cây
một đoạn kính vỡ thương mây
một ngàn cánh hạc bay đầy mộng mơ
nhấc chân,
bước tiếp chẳng chờ
sống cho hết đoạn thi thơ
rồi về.