không còn chốn nào để đi cả
sông đã cạn, núi đã mòn
không còn biển không rác
không còn lá,
không còn hoa mọc bình thường
tôi bủa vây trong suy nghĩ chán chường
ra đường kẹt xe, đi về nghẹt thở
không còn thiên đàng để mơ
làm lại từ đầu
bạn đời tôi,
nói chẳng cần đi đâu
mọi thứ từ đôi tay của mình cả
bát canh ta nấu
cái cây ta trồng
mảng trời ta ngóng trông
mọi thứ từ đôi tay của mình cả
ta dặn mình,
sống gọn gàng chút nhá
dù có thể chẳng đáng là bao nhiêu
cái túi đem dùng lại
chiếc hộp rửa cất đi
mua sắm bớt một tí
chừa chỗ cho người đi
chừa cho bầy cá lội
chừa cho chim một lối
bay không ngại cụng đầu
và chừa cho chính tôi
một khoảng trời hy vọng
sớm mai đời đổ bóng
giọt nước mát về xuôi
có thể đã muộn rồi
không còn nơi nào cả
nhưng cánh rừng đã ngã
biết đâu còn mầm xanh.
Nhược Lạc