
vụng về sống một cuộc chơi
biết không vĩ đại nên thời ung dung
quầng mây thở giữa không trung
đâu toan tính chuyện vô cùng thế gian
khẽ khàng trôi thả mang mang
nay là bông trắng, mai sang sóng trào
chuyện đời,
nhắc thấy nao nao
đưa tay xem những ngón nào đan nhau
lớn lao,
xin trả về sau
đèn đường cao tắp cũng nào chiếu xa
cây đàn
gióng một khúc ca
tiếng âm vừa đủ trong nhà lóng nghe
chiều thu,
nhớ mấy lời ve
đã reo hết tuổi rực hè,
đó sao?
Nhược Lạc