
dù sao anh cũng mong
rằng em sẽ ở lại
dù đường xa hơi ngại
dù lá nhắc: giông về
lòng anh như bờ đê
đứng trước giờ đổ ngã
dù điều này: khó quá!
dù còn: ốc đảo riêng em!
dù đoán xem: sau cơn bão
anh sẽ bị cuốn đi ngàn mấy dặm?
anh đâu chắc.
lời ca buồn anh hát
thật ra đâu phải điều sáng tác
là câu kể lâu rồi
của tháng năm
nhưng hôm nay,
giữa chốn anh nằm
dù sao cũng mong
chẳng toàn cỏ úa
mong rằng em gõ cửa
nhẫn nại tới lúc hé lòng
mong rằng giữa cơn giông
em mang đến:
một quyết lòng nắng ấm
anh sẽ thức dậy
dù rất chậm
dù lá đau tàn tạc bão bùng
dù là phận bé vô cùng
cũng nương sao sáng
mà bừng sớm mai
vậy nên,
vẫn muốn một-ai
anh vẫn nhớ
mong rằng em ở lại.
Nhược Lạc