
ở giữa thị thành đông đúc
là ngàn sa mạc xếp chung
mỗi người riêng một địa hạt
gió mưa thổi rất vô cùng
gió mưa thổi dẫu vô cùng
cũng là thanh âm tắt lịm
bão giông giữa lòng phố tím
làm sao ta nghe trong nhau?
làm sao xua tan mưa mau
làm sao gieo mầm hoa mới
nếu chưa bao giờ đi tới
tận cùng dấu vết tan hoang
một câu thăm cũ muộn màng
một lời xa xưa báo mộng
thăm thẳm bao la trống rỗng
ai làm một ốc đảo xanh?
ai làm tia nắng ngọt lành
ai làm chồi non đương chớm
ai làm bánh mì ban sớm
ấm lại tàn tro sâu đêm
ai về thành phố bỏ quên
gọi tên từng hoang mạc cũ
ngày cả thế giới say ngủ
đợi mai thức giấc reo mùa
hoan ca.
Nhược Lạc