
không biết làm người tốt thế nào,
tôi hay làm sai
tôi vùng vẫy thuở bé
vì chiếc váy mong mặc còn phơi ướt
con mèo đang nuôi,
tự nhiên đi phượt
con cá tự nhiên giãy chết một chiều
tôi làm tôi không biết điều
sao tôi hiểu mẹ đi làm vất vả
tôi chỉ, không thích ăn cơm với cá
tôi muốn ăn thịt gà, kho gừng
con mèo đi lạc, mắt tôi rưng rưng
nhưng tôi chẳng khóc ngày ông tôi mất
ai hiểu tình yêu bằng điều máu mủ?
tôi chưa rành thốt thưa,
quan tài bóng đã đổ chiều
tôi không dám nói điêu,
không chửi thề năm mười ba tuổi
không thích mấy trò đùa vui
gọi tên bố mẹ làm hài
nhưng nói chung, tôi dại
không biết điều đúng-sai đối đãi bạn bè
nên tôi hay thụt về một góc
lớp, bảng đen, phấn trắng: tự xa tôi
giá mà hồi đó tôi hiểu chuyện
chắc cũng khéo vun, sắp xếp lòng mình
tôi cũng chẳng thông minh
không thuộc bảng cửu chương
hay tính nhầm tiền chợ
ra đường hay bỏ lỡ: khúc ngã tư rẽ về
tính tôi chậm chạp, lề mề
làm việc chi cũng trễ một nhịp
yêu đương cũng lín nhín:
sợ ai đó bỏ mình
chuyện đời tôi: linh tinh
tôi định sống gọn gàng, cho khỏe
nhưng đôi khi trời bày vẽ
học đòi thử thách, mong ngày tôi khôn
chuyện đời tôi: chẳng chỗ chôn
ngày mai lá cũ,
mong thành đốm lửa hắt bên đồi,
rồi tắt
kể chuyện xa vạn dặm
chân cũng mỏi mỏi nhiều
tôi ngồi ngắm lá ban chiều
nghe anh đọc nốt một điều, trong thơ.
Nhược Lạc