
một ngày quá mệt
em chưa đi hết
đi trên cái chết
của từng một-giây
hai-giây, ba-giây
giày vò chân bé
quãng đường mây nẻ
em oà vỡ mưa
em đi,
đường phố lưa thưa
đoá quỳnh chưa nở
chờ vừa đêm hôm
em về,
lại, vòng tay ôm
khắc, giây ngồi thở
ôn tồn chờ nhau
chờ giây bước chậm đằng sau
chờ giây đi trước phai màu hoang vu
chờ qua gió rít u u
chờ đêm sạch loáng cho vừa ánh trăng
chờ đi qua hết ăn năn
ngày mau đi hết, em nằm bên tôi
chẳng muốn nói gì nữa,
thôi.
Nhược Lạc