
chẳng hiểu sao lại khóc
vào ngày ta thương ta
bàn chân thì đã mỏi
con đường còn rất xa
phía sau ngày giông gió
là một mùa sương giăng
mong đến ngày có nắng
biết có chờ được chăng
màn đêm còn vầng trăng
bão biển còn sao chiếu
hy vọng, không cần hiểu
ta cần điều níu nhau
cần hứa cho ngày sau
cần rộng lòng sống tiếp
cần mộng êm nằm thiếp
để ru mình đêm nay
lòng khuya đã cạn ngày
ta thương mình thác đổ..
Nhược Lạc