
trong túi áo rỗng,
bỏ quên con kiến cắn
cốc nước cam
quên một hạt vàng
bài hát quên nốt nhạc cuối
trong tủ lạnh quên một quả chuối
trên mình đã lấm tấm đen
góc quán quên một khách quen
bữa cơm chiều quên nước chấm
bàn chân hôm nay quên chậm
mắt quên nhìn đoá hoa dưới gốc cột đèn
và ta quên ta
như quên chút trà đáy cốc
như quên cuối đường chạy hơi thở dốc
như quên cột mốc 2km đoạn về
như quên cơn mê
mờ nhạt và tối nghĩa
giữa cuộc đời thực tế
ta hẹp mình từ những góc không đâu.
Nhược Lạc