
con tôi ăn nho khô
giống tôi ăn lúc nhỏ
cách con nhằn lớp vỏ
làm tôi cười gật gù
cả khi con nằm ngủ
hay mơ mộng giật mình
tôi vỗ về tiếng hét
cho đêm về im thinh
con gọi pẹ pẹ ơi
những tiếng rời ngọng nghịu
bấy giờ tôi mới chịu
tin lời mẹ ngày xưa
ngày tôi hát ru trưa
“nụ mại nụ tao man”
cả nhà cười tươi vang
mẹ kể đi, kể lại
mẹ kể hoài, kể mãi:
ngày xưa con ăn nho
ngày xưa con còn nhỏ
con ngọng líu ngọng lo
rồi một cánh chim to
vút bay vào trời lớn
ngồi lại là hoa chớm
mọc lên từ sương phai.
Nhược Lạc