
ngày đầu ta bạc tóc
ta thấy gần mẹ hơn
cái ngày xưa sướng rơn
năm trăm đồng một sợi
bây giờ lại khơi gợi
một nỗi niềm thời gian
câu hát thủa ngân vang
tóc bà thời màu trắng
bây giờ trước sân vắng
lơ đãng một quầng mây
con gái ta má hây
ta cũng từng đào thắm
bây giờ xa nhau lắm
chỉ còn bàng-bạc-mây
và còn một sợi dây
chảy quanh dòng gió thổi.
Nhược Lạc
Đọc bài này em nhớ mẹ quá! 😥
chị cũng thế.