
tôi có vội gì đâu
nước reo hãy cứ nhỏ
lửa ơi hãy cứ đỏ
buổi chiều nay cơn gió
kéo vừa phải cơn mưa
cánh chim bay chậm vừa
con thạch sùng đi dạo
bàn tay chưa thành thạo
pha trà với gaiwan
một suy nghĩ lan man
vâng, xin mời thư giãn
một tình yêu đơn giản
vâng, xin mời nấu cơm
có gì quan trọng hơn?
hạt sương, và hoa nở
áng mưa, và hơi thở
tô bún cho bữa chiều
trên thế gian vạn điều
mỗi hạt một nhịp điệu
mỗi tính, tình một kiểu
riêng tôi, thì tôi hiểu
tôi có vội gì đâu
chỉ là bước qua cầu
nhịp mốt, rồi một nhịp
những bước chân im ỉm
chúng bước, vội gì đâu?
chúng bước vội-gì-đâu!
chúng bước, vội, gì đâu.
Nhược Lạc