
trời đâu chỉ nắng
đường đâu chỉ vắng
lời đâu mãi nặng
khổ sầu đâu đặng
đằng đẵng đời ơi
ta làm nước thôi
chân trời, góc bể
ta làm hoa nghệ
âm thầm nở vươn
bầy cá sợ ươn
con người sợ nhạt
đường xa, tiếng hát
sợ chẳng ai nghe
ừ, nhưng mùa hè
còn mưa lẳng lặng
còn chiều đứng nắng
còn ta thủng thẳng
nằm nghe nước trôi
sá gì sấm nổ đầu môi
sau mưa có một ngọn đồi bao dung.
Nhược Lạc