
Mình vẫn còn nhớ đấy là một ngày trời Hà Nội rất đẹp, mẹ mình kéo ghế lại, ngồi xuống và nói: “Nhà mình sẽ chuyển vào Sài Gòn.”
Tất nhiên mình chẳng hiểu gì cả. Tại sao phải thế? Thành phố này quá đủ êm đẹp và dễ chịu cho mình. Tại sao lại phải đi đâu?
Nhưng rồi nhà mình vẫn rời đi, một cách nhanh chóng tới mức không chỉ mình mà ai xung quanh cũng ngỡ ngàng. Mình mang theo băn khoăn, lo lắng đó, bước vào một thành phố mới, chật vật sống, và rồi yêu nó lúc nào không hay.
Cho đến một ngày, mình trở thành người kéo ghế lại, ngồi xuống và nói với mẹ: “Con sẽ quay về Hà Nội. Con muốn đi tìm hiểu về trà.”
À không, mình đã không dám nói, hồi đó, mình chỉ viết cho mẹ một lá thư – một bài thơ – bài nhạc. Bạn có thể nghe lại ở đây: https://soundcloud.com/nhuoclac/thu-gui-me-nhuoc-lac
Nghĩ lại, thì cả mình và mẹ đều có những khoảnh khắc mà tiếng nói rỡ ràng vang lên bên tai: Phải đi thôi.
Không giải thích được. Dù có cố tìm câu từ để lý giải cho hành động của mình, thì cũng không thấu hết được cái khao khát mạnh mẽ trong lòng. Chỉ có thể hành động, và tự trả lời cho chính mình, mà thôi.
Mẹ mình đã không sai. Mình cũng vậy. Sau này, khi tiếp tục trải qua những sự thay đổi, những cuộc chuyển mình mới mẻ, mình thôi không còn căn vặn bản thân quá nhiều.
Chỉ là, giống như lá “thư gửi mẹ” mà mình đã viết năm đó:
“Nhưng mẹ ơi nay con phải đi thôi
cuộc đời kia đang vẫy gọi con
kìa bao rừng xanh, bao núi cao và biển sâu
con mơ như cánh hải âu
Mẹ ơi con muốn bay xa
đến tận nơi mặt đất gặp bầu trời
nơi không ai phải sống nửa vời
để con được thấy ánh sáng rạng ngời
có thể mẹ thấy con rất hâm
có thể mẹ nghĩ con vô tâm
nhưng mà,
mẹ ơi,
con đâu thể mãi như hạt mầm”
Đúng vậy, đâu thể mãi như hạt mầm. Phải nảy lên thôi.
Nhược Lạc
đúng là đứa trẻ (dại khờ) nào cũng mơ ngày mai không phải đến trường 😉
đúng vậy hehe