
tôi nghe chim hót bằng giọng bẩm sinh
tôi đọc thơ với giọng bình thường
tôi gặp người qua đường
gật đầu chào nhau sau lớp che mặt
tôi chạm vào ánh mắt
trong veo xa xăm, đâu đó tòa tháp đàng xa
tôi gặt một giọt mưa qua
lúi cúi đựng trên tay đầy mùa chín rộ
và những nỗi khổ
dẫu quen thân
cũng tựa vào mây mà mềm mỏng xuống
tôi mời em uống
bất luận mùi em thương
chén trà nhẹ hương
nốt hoa trái em gặp,
là mỗi miền sắp đặt
ký ức quy định từ lâu
tôi có gạt em đâu
nhưng xin nỗi sầu
đừng trĩu xuống
ngày ta gặp mùi hoa mộc cũ.
Nhược Lạc