
em yêu anh giản đơn mùa hạ
đôi khi quên cách nói năng
đôi khi dùng dằng,
giận dỗi điều vô lối
em yêu anh trời dầm nước lội
sóng lưng người, cây cối ngả nghiêng
em yêu anh trăng sáng đêm yên
không vì sao nào chạy trốn
em yêu anh mâm cơm bình ổn
cơm sắp hai bát
đũa hai đôi
bữa trà hai chén
em yêu anh rón rén
yêu anh rực trời
yêu anh thảnh thơi
yêu im ắng và yêu nhộn nhịp
yêu hửng dương và hoàng hôn tím
yêu xa xôi bịn rịn
yêu gần gụi sát sườn
yêu, thương
là một
đoạn đường
cứ đi.
Nhược Lạc