
Mỗi khi bận quá, tôi thường có cảm giác buồn nôn. Dạ dày cuộn lên, có lẽ tìm cách phản ứng với áp lực về thời gian mà công việc đang chạy.
Thường thì, việc đầu tiên tôi làm lúc đó sẽ là buông việc ra. Đi ra chỗ nào hơi xa máy tính một chút, tắt toàn bộ thông báo trên điện thoại. Để được im lặng hoàn toàn.
Thật ra cũng không hẳn là tuyệt đối im lặng. Khi tôi đứng trên sân thượng nhìn xuống, rất nhiều âm thanh vẫn dội lại từ ngoài kia. Con chó sân thượng đối diện đang sủa ầm ĩ chờ những tiếng sủa đáp lại. Yên tâm, ở khu tập thể kế bên, rất nhiều bạn bè của cậu đang sẵn lòng. Và loa phường, người ta cứ đọc đều đều rất nhiều cái gì đó, mà tôi chỉ muốn chúng sượt qua tai vậy thôi. Và nhiều tiếng chim. Tôi không biết phân loại chim thông qua âm thanh chúng hót, nhưng tôi biết rằng có ít nhất năm bảy con chim đang ríu ra ríu rít ở đây. Tiếng chửi nhau, tiếng trẻ con khóc, xoong chảo leng keng..
Và mọi thanh âm khum hề liên quan đến tôi. Hay nói đúng hơn, nó khum hề hướng đến tôi. Tôi là một vật thể tách rời trong những câu chuyện rời rạc đó. Vì vậy, tôi thấy mình – trong lúc đó – được là một người xa lạ nhỏ bé.
Tôi – quả thực – không hề có mấy ý nghĩa tác động tới xã hội này. Tôi bé phát điên. Nếu tôi có đứng đây hét lên thì cũng chả ai nghe.
Nhưng nỗi cô đơn nhỏ bé này lại rất có lý. Nó cho tôi thấy rằng phần lớn áp lực là do tôi tự nghĩ ra và áp lên mình. Công việc không làm tôi bị vậy, các mối quan hệ xung quanh cũng vậy.
Nếu thấy oải quá, tôi chỉ việc nghỉ thôi. Cái sự nghỉ đó thật ra không ai hay biết. Không ai quan tâm. Xã hội không hề vơi đi tiếng chửi, tiếng cười, tiếng loa phường hay tiếng chim hót – chỉ vì tôi cày cuốc như điên, hay tôi nằm xải lai lười một chút.
Nên tôi lười một chút.
Nên tôi cứ từ từ mà bận.
Nên tôi, về cơ bản, thật sự hài lòng về mức độ nhỏ bé và vô hại của mình.
Biết đâu bạn sẽ muốn thử nghĩ vậy, vào những lúc bận rộn hoặc áp lực quá. Nghĩ về sự tồn tại nhỏ nhoi của mình, và thả nó xuống giường. Để nó nghỉ một chút, và mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
Nhược Lạc