
hôm nay ngồi cạnh hôm qua
hôm nay ngồi cạnh nữa là ngày mai
ngồi trên băng ghế thật dài
đủ cho tất cả không ai phải rời
ai cũng ngóng một tiếng ơi
ai cũng muốn được là thời vàng son
ai cũng là đứa trẻ con
thèm nghe tiếng ngọt,
thèm giòn bim bim
thèm xem mãi một bộ phim
dù biết cuối tập luôn tìm được nhau
nhân vật chính luôn sống lâu
nhân vật phản diện bay đâu mất rồi
bây giờ chỉ còn mỗi tôi
tôi không biết được vãn hồi đi đâu
một nửa vui, một nửa sầu
một thời nhẹ nhõm, một âu muộn phiền
một ngày nói chuyện luyên thuyên
hôm nay nhắc lại nỗi niềm hôm qua
hôm qua nhắn ngày mai, và
ngày mai ước lại bé thơ thật thà
một ngàn năm nữa trôi qua
rồi băng ghế ấy sẽ là lãng quên.
Nhược Lạc