
khi em ngồi thiền trong thành phố
em trở về nơi núi bắt đầu
hạt cây đâm lá từ ngón nhỏ
mắt ngấm mưa ngâu, mắt ngậm rầu
khi em ngồi thiền trong ngày tới
nắng sẽ gửi giùm tôi nhớ thương
em đừng lo nghĩ từ hay chối
chim hót vậy thôi, phố vẫn thường
khi em ngồi thiền đêm vừa xuống
em sẽ thấy bàn chân rã đau
hai cánh hoa tay vừa rụng khẽ
trải cả tâm tình như bóng sâu
khi em thiền hết, trăng vừa sáng
sao thắp lại giùm đêm tối đen
gió hong lá giũ màn sương chớm
và cất trong lòng ô, thấy em
khi em ngồi thiền trong thành phố
phố đã vào mưa, phố cũng buồn
riêng em với chiếc ô mở cánh
em hát dịu dàng mưa, dẫu tuôn.
Nhược Lạc