
căn nhà ngày xưa tôi ở
bây giờ đã đổi chiếc rèm
ô cửa ngày xưa vẫn mở
bây giờ khép đóng cài then
khu tập thể sân giòn giã
nắng lên ba chạy lon ton
bây giờ loang mưa ướt trắng
không còn nghe giọng véo von
trên phố chẳng còn xe chạy
tôi quên Hà Nội mất rồi
tan tầm chẳng còn ai vội
đèn đường nhảy số bình vôi
tôi soi gương chẳng còn thấy
một hồn trôi giữa trời mây
phở sáng có mùi gì vậy
cà phê, trà đá nhớ bầy
trăng soi lại ngày phố trẻ
tóc từng vương bụi lâm râm
mắt còn mơ đêm bước chậm
rộng lòng giữa phố thầm âm.
Nhược Lạc