
Ngày này nhiều năm trước, chúng mình dắt nhau đi thử váy cưới, trong niềm hoang mang của hai đứa trẻ chưa biết gì về cưới xin.
Hồi đấy, lần đầu tiên chúng mình biết thế nào là cãi nhau. Buồn cười thay, ở bên nhau bao lâu chả to tiếng lần nào, nhưng động đến đám cưới một phát là ai cũng căng thẳng. Hồi đấy, mình đã đổ lỗi cho đủ thứ chuyện khiến mình phải làm cái này, phải làm cái kia.
Nhưng giờ, sau khi đi qua cái đám cưới năm đó đủ lâu, nhìn lại, mình chỉ thấy rằng: mình đau khổ phần nhiều là do chính mình….đau khổ. :))
Nghe trớt quớt vậy đó, nhưng thật ra, hồi ấy mình đã luôn muốn hơn, muốn khác đi. Mình tưởng mình muốn một thứ giản dị, nhưng thật ra mình làm phức tạp vấn đề. Mình tưởng mình đấu tranh cho cách sống mà mình muốn, nhưng thật ra chỉ muốn người khác theo ý mình, (trong khi lại không nghe ý của người khác). Mình tưởng, đám cưới là ngày của mình, nhưng thật ra không phải. Đó là một ngày, mà người ta muốn được gặp nhau, nhân dịp có hai người kết hôn, vậy thôi. Nếu hiểu và chấp nhận cái lẽ giản đơn này của văn hóa truyền thống, có lẽ mọi thứ đã dễ chịu hơn rồi.
Với cô dâu chú rể, đó chỉ là một ngày thôi. Cái thật sự đang chờ bạn là muôn ngàn những ngày về sau – hai bạn được ở bên nhau. Còn cái ngày mà bạn cần mặc đẹp và cười tươi kia, hãy chỉ mặc đẹp và cười tươi thôi. Và vậy thôi.
Những ngày này, mình nhìn thấy nhiều đám cưới đặc biệt: những đám cưới online, những đám cưới mà cô dâu chú rể đứng bên chốt chặn rồi quay về, những đám cưới hoãn lại vô thời hạn… Hẳn đây là điều không ai mong muốn cả. Nhưng vẫn xin nói rằng: đó chưa chắc là một điều tệ. Nó chỉ là một điều thôi.
Nghĩ về chuyện cưới, chỉ mong sau này người ta nghĩ về nó một cách bình thường hơn. Nó đúng là một dịp trọng đại, nhưng chỉ trọng đại với hai người trưởng thành – đang học một bài học lớn, là cách sống cùng nhau. Sự trọng đại đó, không thể thể hiện bằng quy mô, bằng cách thức, bằng hình thức, bằng những lời khen-chê hay những con số tiền mừng. Sự trọng đại đó âm thầm, như một hạt đậu vùi trong đất. Ai biết ngày sau sẽ nảy những gì.
Nghĩ lại ngày cưới, thì ngày cưới thực sự trong mình, không phải một tháng trời vật vã với chuyện cưới xin, mà là cái ngày chúng mình dọn vào ngôi nhà còn nồng mùi sơn mới. Mình đốt một ít bồ kết, vỏ bưởi để xông nhà cho ấm và tẩy mùi. Anh phát quang những bụi cỏ, trồng thêm một ít cây. Chúng mình dọn sạch cái hồ nhỏ ngoài sân, rồi đi mua một ít cá thả vào. Anh bắc một nồi cơm mới, mình cắm một lọ hoa mùi già.
Chuyện chỉ có vậy, mà thôi.
Nhược Lạc