
núi ru ri ngủ, núi không mơ
cây đứng vậy, cây đứng chẳng chờ
đêm xuống sương rơi, hơi chậm vậy
chỉ một mình em dưới chân mây
chỉ một mình em, lúa thơ ngây
hoa li ti trắng nụ mật đầy
tuyết trà phai trắng ngày đông dậy
lách tách lửa đêm, anh ở đây
thơm gỗ pơ-mu, thơm mục củi
lục bục xanh trà, đêm nhớ ra
em là hơi thở anh chờ đợi
một giọt sương – quà nơi phố xa
em là cây dốc xanh chờ rụng
anh là khuôn kiếp giữa mông lung
em là sao ấm đêm trảy hội
anh chờ lách tách một hơi đông
em cứ yên lặng – ngồi, như thế
đêm sẽ chừa anh một giấc mê
em sẽ chừa anh ngàn chuyện kể
một ngàn thơ,
lệ,
một ngàn thu.
Nhược Lạc