
như chiu chắt từ ngàn ước lệ
khi mây còn sũng nước dây phơi
tâm trí em hẵng ở một nơi
lưng lưng sóng giữa đại ngàn vô tận
như rừng ẩm rễ len đất bật
đóa cúc hoa không hẹn ngày bung
như đông tàn không hẹn hết mông lung
mà bừng nở khôn cùng, bình minh tới
như trăm vạn ước ao diệu vợi
bầy én hôm qua giật mình cánh bay
khung cửa sổ thảng thốt heo may
tờ thư cũ bỗng đến lời hiển lộ
như một ngày xé tan nỗi khổ
tựa hôm nay, ngày mật hái thu
bàn tay anh nảy điệu hát ru
khe khẽ chạm vào da em mát chảy
như thể hẹn từ muôn kiếp vậy
sóng bập vào tung bọt xóa đời nhau.
Nhược Lạc