
đã từng có thời, mùa đông rụng xuống
lạnh mướt bàn tay em
cái lạnh luồn sâu vào túi áo anh, ống tay, viền áo gió
cái lạnh thắp lửa cánh mũi nhỏ
ru ri chuyện của tách trà
đã từng có thời, phố thở những mùa hoa
đoạn đường anh đi, từ quen thành lạ
cái ngõ hút sâu,
anh nhớ từng ô gạch vỡ trên tường
đã từng có thời,
đêm Hà Nội vẽ những vết thương
rồi dịu mát xoa bằng lời yêu khác
đã có thời,
mỗi khung cửa – một khuôn nhạc
mỗi lá xanh – một nốt họa mi
đã từng có thời, trái tim sống mộng thiên di
nhưng đêm ấy không bao giờ sống lại
mãi mãi phố bình minh đông vậy
chỉ riêng đêm hôm ấy,
giọt sương đơn
đêm Hà Nội không bao giờ rụng lại.
Nhược Lạc